Tản mạn khúc giao mùa

18/9/10
Một sáng tinh sương đầu tháng tám (âm lịch), cơn gió nhẹ đưa hơi lạnh từ đâu len lỏi vào trong căn gác nhỏ. Em chợt trở mình tỉnh dậy, kéo vội chiếc chăn mỏng đắp lên cho cô bạn nằm bên. Bung cánh cửa sổ, hơi lạnh theo gió như chảy tràn qua khung cửa, ngập tràn căn gác nhỏ. Gió lùa qua tóc em, đùa nghịch, trêu ghẹo từng sợi. Khẽ rùng mình trong cơn lạnh, rồi cảm giác man mác sảng khoái chiếm lĩnh tâm hồn.

Ảnh minh họa

Sắc thu Hà Nội


Vậy là em biết, thêm một lần nữa đất trời Hà Nội bắc nhịp vào thu.

Tháng Tám. Trong cái thời khắc giao mùa ấy vẫn còn vương vấn chút nồng nàn của mùa hạ nhưng thu đã về lấp ló, non tơ đâu đó trong cả không gian và thời gian. Một ngày đầu thu, cái nắng nóng của hạ không còn gay gắt, cũng chẳng sáng bừng lên như ngày giữa hạ. Em chỉ còn nhận ra hạ còn lưu luyến trong hương sen đượm nồng, thơm ngát chiều Hồ Tây, hạ níu giữ thời gian trong những cơn mưa Ngâu tháng bảy, để nhân gian phải cảm thương với mối tình Ngưu Lang - Chức Nữ.

Một ngày cuối hạ, thu về nhẹ nhàng nhưng chưa đủ chín rộ bằng những tán lá vàng, cũng chưa nồng nàn ngan ngát những con đường hoa sữa, cũng chưa gom đủ vị ngọt ngào cho những gánh hàng cốm làng Vòng. Em thấy thu cựa mình trong chiếc lá vàng đầu tiên rơi của mùa, thu ẩn mình long lanh trong giọt sương sáng ban mai, thu hóa thân thành hơi lạnh tan vào trong gió, thu khẽ nép mình trong ánh nắng vàng tinh nghịch vờn trên từng tán lá xanh.

Rồi thu cũng về hẳn. Em lang thang trên đường Phan Đình Phùng để tìm lại đâu đó trong gió thoang thoảng hương sấu chín cuối mùa, lẫn trong hương ngọc lan dịu dàng quyện trong chút hanh hao của thu. Đi qua đường Tràng Thi tràn ngập lá bàng sắc đỏ. Ghé qua đường Nguyễn Du để hít hà lấy hương thơm hoa sữa đượm, sức hương theo từng cơn gió.

Hà Nội không một con đường nào là không ngập đầy mùi hoa sữa vào mỗi độ thu về. Những bông hoa bé nhỏ li ti như những ngôi sao trên bầu trời được ai đó hái xuống, đem kết lại thành từng chùm hoa trắng muốt, xen lẫn, lấp ló trong những tán lá xanh. Thế mà những chum sao nhỏ bé ấy lại tỏa ra mùi hương đặc trưng cho mùa thu Hà Nội. Hương hoa sữa chảy theo gió, bay ra các con phố. Hương hoa làm say đắm lòng người, hương hoa làm em xao động.

Đứng ở một con đường không có cây hoa sữa nhưng ngập tràn làn hương quyến rũ, em mải miết ngược đường, ngược gió, ngược nắng tìm cho được nơi tỏa ra mùi hương ấy. Mùa thu sẽ không còn làm lòng ai nặng tình da diết mỗi khi đi xa Hà Nội nếu không còn hương hoa ấy, cũng không còn làm mê mẩn lòng những ai chưa một lần đến với thủ đô nếu không còn mùi hoa ấy. Hà Nội cũng không còn thu nữa nếu không còn mùi hương ấy. Bởi hoa sữa đã làm nên một nửa mùa thu, bởi hoa “Là tinh túy của gió mùa đông, nắng mùa xuân và mưa rào mùa hạ”.

Em yêu lắm mỗi độ thu về. Bởi thu cho em thêm những yêu thương, thu đong đầy nỗi nhớ. Thu nhé. Cho em lang thang từng con phố nhỏ, ngõ nhỏ rơi vàng xác lá, ngắm nhìn những góc phố với những mái nhà phủ kín rêu xanh như muốn tìm lại vẻ trầm mặc như ngủ quên của một ngày nào xa xưa lắm. Thu nhé. Cho em được đứng từ trên cao nhìn xuống con đường phủ đầy lá vàng, lặng nhìn những trận mưa lá để cảm nhận được nỗi buồn mênh mang của mùa. Một nỗi buồn man mác tâm hồn, nỗi buồn ngọt ngào và say đắm.

Thu về dịu dàng, tưới mát hồn em bởi những cơn gió heo may. Gió thu chỉ nhè nhẹ, mát lành, đưa về cái sảng khoái chứ không lạnh lùng buốt giá như mùa đông. Cho em được làm chút hơi lạnh kia, để rong ruổi cùng gió trên khắp các ngả đường, để trôi theo áng mây giữa một bầu trời yên lặng, để thấy lòng mình sao bình yên đến lạ. Để em có thể nhìn ngắm thật kỹ một Hà Nội mùa thu, mọi thứ dường như nhòa đi. Mông lung lắm. Huyền ảo lắm…

Ảnh minh họa

Hồ Gươm chiều thu


Đứng trên cầu Long Biên vào một buổi sáng mai, dòng sông Hồng nước lặng lờ trôi trong màn sương khói mờ mờ ảo ảo. Đâu đó trong gió thoảng hương lúa mới đưa về ngọt ngào. Rồi mặt trời cũng thức dậy, ban xuống muôn ngàn ánh nắng tinh khôi. Nắng thu không còn gay gắt nữa mà nhẹ nhàng từng sợi nắng vàng rót xuống, đùa nghịch óng ánh trên mặt nước sông Hồng. Tia nắng sớm nay sao dịu dàng và trong veo đến thế. Hà Nội thu. Hà Nội khoác lên mình chiếc áo mới màu vàng óng. Sắc vàng được dệt nên từ hàng ngàn chiếc lá vàng ánh kết hợp với những giọt nắng vàng tơ. Sau những ngày mưa tầm tã cuối hè, ánh nắng dường như cũng vàng hơn, dịu ngọt hơn. Bầu trời thu chợt cao thăm thẳm và trong xanh đến lạ kỳ.

Mùa thu Hà Nội không kéo dài, chỉ thoảng qua như một hơi sương. Chỉ có những tâm hồn đa cảm và yêu Hà Nội lắm mới có thể cảm nhận được hết những dư vị của mùa thu ấy. Đi dọc con phố, bắt gặp gánh hàng cốm của các bà, các chị. Xanh xanh màu hạt cốm, xanh xanh màu lá sen. Buổi chiều ghé vào quán nước ven đường, gọi cốc nước sấu, thưởng thức vị nước uống chua chua, ngọt ngọt mà xua tan hết những mỏi mệt của ngày. Thu Hà Nội như một thứ men say, càng uống, càng tận hưởng lại càng làm đắm say lòng người. Ai đã trót yêu mùa thu ấy sẽ nhớ mãi không thể quên.

Hà Nội mùa thu. Hà Nội không chỉ nồng nàn bởi hương hoa sữa, màu lá vàng, hương cốm, vị sấu thanh chua cuối mùa mà còn quyến rũ ngọt say lòng ai bởi đêm lạnh và ánh trăng. Đêm thu Hà thành đẹp lắm. Đêm tĩnh lặng, đêm nhè nhẹ, đêm yên bình. Lặng yên trong gió để nghe tiếng lá lao xao, ngõ lao xao, tiếng rao vang vọng trong đêm lặng. Đêm càng về sâu, thu càng về sâu. Sương đêm phủ xuống thành phố và gió đượm thêm chút giá lạnh.

Những ồn ào vất vả của ngày cũng lắng xuống. Trăng theo màn đêm lên cao hơn. Ánh trăng ngày rằm sáng vằng vặc, len lỏi qua từng tán lá, hắt từng hột sáng vàng xuống mặt đường. Ánh trăng theo về dương gian, trăng rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng. Mặt hồ như giát bạc, sóng sánh từng ánh trăng. Trăng hòa vào lớp sương mờ ảo càng trở nên huyền bí.

Đêm thu Hà Nội lành lạnh, lung linh ánh trăng và ánh điện đường. Thèm được nắm chặt lấy tay ai để đi mãi trên con đường, để được dựa đầu vào vai ai đó, cho con tim mình được ngập tràn trong hạnh phúc. Chợt nhớ, chợt yêu, chợt thương … như chính mùa thu Hà Nội vậy.

Vũ Hoàng

Tags: , ,

Ý kiến bạn đọc [ 0 ]


Ý kiến của bạn