Nỗi buồn gái bán hoa

13/10/10
Sau những phút giây đam mê... em lại lặng lẽ cầm những tờ tiền khách hàng chìa ra trước mặt, rồi co mình đếm từng bước chân khách đi thật xa…

Màn đêm buông xuống, em lại một mình lang thang trên phố, đôi mắt mỏi mệt nhìn dòng người và xe cộ hối hả ngược xuôi. Cuộc sống đông đúc quá! Em tự hỏi lòng mình: “Bao nhiêu con người kia, ai là người đang hạnh phúc, ai là kẻ đang khổ đau?”. Ngày xưa, mẹ em vẫn thường nói: "Con người muốn sống trên đời đều phải chịu khổ đau, chẳng ai hưởng hạnh phúc được suốt một đời…”. Câu nói ấy sao mà đúng với cuộc đời bất hạnh của em đến thế. Hai mươi ba tuổi đời, em đã thấm thía những giọt nước mắt tủi hờn và cả nỗi ê chề cơ cực của cái kiếp người mà xã hội vẫn khinh khi gọi tên: gái bán hoa.


Năm em mười lăm tuổi, người mẹ sinh ra em đã từ giã cõi đời vì căn bệnh ung thư phổi. Ngôi nhà nhỏ giữa vùng quê tĩnh lặng càng trở nên hiu quạnh hơn. Sau đám tang, cha em tiếp tục mải mê với những chuyến làm ăn xa, có khi cả tháng mới ghé qua nhà một hai ngày, rồi vội vã bỏ lại chiếc phong bì trắng cho đứa con gái nhỏ cùng mấy câu dặn dò qua loa.


Em là một con bé ngang bướng và lì lợm. Có lẽ chính vì thế mà trong ngôi nhà vắng bóng cha mẹ, em vẫn tự lo liệu cuộc sống của mình một cách tạm ổn. Tạm ổn, với em lúc ấy là ngày ba bữa cơm lặng lẽ bên chiếc bàn ăn cũ, tới trường vào mỗi sáng và trở về nhà ngủ mỗi đêm. Nhưng cuộc sống tẻ nhạt và cô đơn ấy khiến em không chịu đựng được lâu. Em nhanh chóng bị hút vào những lời mời gọi rủ rê của đám bạn hư. Ban đầu là những ngày dài tụ tập ở quán net chơi game, sau đó là những buổi “cúp tiết” lê la ở quán xá, đường phố, rồi nhà nghỉ… toàn những cuộc vui bạt mạng, gấp gáp, vô lo và vô biên.

Ngày cha em lấy vợ mới, em khăn gói trốn lên Thủ đô cùng đám bạn, trong lòng tự nhủ: "Từ nay sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, không còn ai thân thích trên đời". Lúc đó, em mười bảy tuổi.

Cuộc sống mới nơi xứ lạ của em bắt đầu bằng những tháng ngày chỉ ăn những món ngon, chơi những chỗ đông vui và mua sắm những bộ cánh đắt tiền. Lúc đầu em ở cùng đám bạn, sau đó mỗi đứa cứ tách dần nhau ra. Em cùng bạn trai thuê một căn phòng tại nhà nghỉ trên đường Hai Bà Trưng, sống với nhau như hai vợ chồng. Anh ta hơn em ba tuổi, có gia đình bố mẹ ly hôn nên phần nào hiểu em và rất yêu em.

Tình yêu đầu tiên của em là cậu lớp trưởng học cùng năm lớp 11. Hồi ấy, tình yêu đối với em đơn giản và dễ dãi như mấy bộ phim tình cảm trình chiếu trên tivi. Em là học sinh cá biệt và hay nghỉ học của lớp, còn cậu ấy là một cán bộ lớp học giỏi, đep trai. Tình yêu thời học trò mơ mộng và ảo tưởng khiến cậu lớp trưởng đặt nhiều hy vọng có thể lôi kéo và khuyên nhủ em quay lại với việc học và trở thành cô bạn đáng yêu trong mắt bạn bè. Tiếc rằng, sự ấu trĩ và bồng bột dễ dàng dụ dỗ em hơn. Hết năm lớp 11, em bỏ học. Vậy là chấm dứt mối tình đầu mà sau này đã có lúc khiến em nuối tiếc và xót xa về người con trai đầu tiên đến với em bằng tình cảm chân thành…

Có lẽ em có duyên nên từ ngày ra đời đến giờ em chưa bao giờ phải đói khát hay thiếu đồ đẹp ăn diện. Đàn ông tìm đến em rất nhiều, toàn những người xa lạ và đủ mọi lứa tuổi. Họ cần em trong những cuộc vui xác thịt và em bằng lòng hiến thân cho những ham muốn nhục dục của những gã đàn ông ấy. Sau những phút giây mê mỏi, em lặng lẽ cầm những tờ tiền khách hàng chìa ra trước mặt, rồi co mình đếm từng bước chân khách đi thật xa…

Đã có lần, một người đàn ông đáng tuổi bố em ngã giá sau một đêm được em phục vụ tận tình: "Cưng cho anh xin số. Làm bồ nhí anh nhé, anh sẽ nuôi cưng…". Em mỉm cười ứa nước mắt. Con người em xem ra cũng hạnh phúc vì được đàn ông quan tâm rất nhiều?!

Đêm Thủ đô vẫn náo nhiệt, lung linh. Giữa chốn đông vui tấp nập này em lại đi tìm một người đàn ông xa lạ. Và đêm nay, cũng như bao đêm đã qua của em, là một đêm sâu thẳm…
Theo 24h
Tags: , ,

Ý kiến bạn đọc [ 0 ]


Ý kiến của bạn