Trỗi dậy trong tôi một quá khứ kinh hoàng

3/3/11
Tôi càng lớn, quá khứ ấy càng hiện hình như một con quỷ cào xé nội tâm tôi.

Ảnh minh họa.

Bước sang tuổi 17, không hẳn đã trưởng thành nhưng tôi đủ nhận thức để biết, quá khứ của tôi đã bị chà đạp như thế nào.

Tôi từng không hiểu, không nhớ, không quan tâm gì cả, chỉ biết hình như tôi đã bị mất một thứ gì đó, vì mẹ cứ ôm tôi mà khóc.

Tôi đang trưởng thành, cơ thể bắt đầu có những thay đổi, nhận thức bắt đầu biết tìm về quá khứ, nơi góc khuất tâm hồn tôi tưởng đã lạc vào dĩ vãng xa xưa.

Ngày hôm nay, khi tôi là một cô gái, với biết bao mộng ước cho tương lai, thì quá khứ ấy ùa về, ám ảnh, từng chi tiết, từng hành động, rõ nét, gai góc và đau đớn…

Tôi đã gào khóc trong đêm tối, tôi đã kinh sợ chính con người, chính cơ thể mình. Để rồi lại đau đớn, ôm chặt nó như sợ một ngày nào đó, sẽ lại bị cướp đi, một lần nữa, trong tình cảnh ghê rợn ấy.

Ngày xưa nhà nghèo, mẹ thường đưa tôi sang hàng xóm tắm nhờ. Hàng ngày, tôi chờ mẹ đến tối mịt, rồi mẹ đưa tôi sang nhà bên cạnh tắm. Cứ vậy để qua đi cái lạnh của mùa đông băng giá.

Một hôm, mẹ đi bán hàng, trời tối om, vẫn không thấy mẹ về. Ông hàng xóm sang chơi, bảo sẽ tắm cho tôi, vì mẹ về muộn. Tôi không đồng ý, nhất định ngồi chờ mẹ về.

Nhưng ông đã dụ dỗ, tôi đã để cho ông ta tắm. Lúc ấy tôi 6 tuổi. Tôi vùng vẫy trong nước vì thích thú, nghịch ngợm. Rồi, tôi thấy ông ta cũng bắt đầu cởi quần áo. Tôi tròn xoe mắt không hiểu gì cả.

Ông bảo rằng, hai chú cháu cùng chơi trò chơi, rồi ông bắt tôi nằm xuống sàn, tôi không thích trò chơi này, tôi đã gào khóc rất to, nhưng nhà không có một ai khác ngoài ông và tôi. Mặc cho tôi gào khóc thế nào đi nữa, con người ấy, đôi mắt ấy, bộ dạng ấy như không biết đến nỗi đau của tôi.

Tôi ghê tởm, đau đớn, xót xa. Tại sao, tại sao nó lại hiện về, ám ảnh cuộc sống của tôi ngày hôm nay. Càng ngày nó càng trở về, rõ nét và kinh khủng hơn.

Tôi vật vã với những nỗi đau. Thể xác của một đứa con gái 17 như tôi rồi sẽ bước tiếp ra sao, tôi sẽ yêu ai, ai yêu một đứa như tôi…

Tôi chẳng quên được giây phút nước mắt mẹ giàn giụa khi nghe tôi kể lại câu chuyện tôi và ông ấy đã chơi trò gì, và ông cho tôi rất nhiều kẹo, bảo tôi không nên kể cho mẹ. Nhưng vì "chỗ ấy" của tôi quá đau, tôi không thể chịu đựng được nên tôi đã nói với mẹ.

Tôi nhớ mãi giây phút mẹ gào khóc chạy sang nhà ông hàng xóm, mẹ gào thét gì đó mà tôi không hiểu… một lúc… rồi mẹ chạy về ôm tôi vào lòng chạy ra khỏi mái nhà nơi mẹ con tôi đã sống.

Đêm khuya, lạnh, mưa phùn, mẹ bế tôi về, mẹ ngồi trước cửa để mặc gió lạnh ùa vào, mẹ ngồi khóc nhiều lắm. Nước mắt mẹ giàn giụa. "Chỗ ấy" của tôi vẫn bị đau, đau lắm, mà thấy mẹ khóc, đứa trẻ như tôi cũng mệt lả theo vì đau và vì đêm lạnh.

Tháng ngày dài, mẹ cứ nhìn rồi lại ôm tôi khóc, mẹ kiện cáo gì đó, tôi chẳng nhớ gì cả. Chỉ biết, giờ đây mẹ con tôi đã ở một nơi xa lắm, nơi không còn bóng dáng ký ức ngày kinh hoàng ấy.

Còn tôi, ngỡ mình đã quên, ngỡ nó chẳng là gì cả, nhưng càng lớn, quá khứ của tôi càng trở nên kinh hoàng vô hình, mà hữu hình cứ như con quỷ độc ác nhảy múa xâu xé nội tâm tôi…

N.L

Tags: , ,

Ý kiến bạn đọc [ 0 ]


Ý kiến của bạn