Cõng con ung thư trốn viện phí, lấy ma túy thay thuốc

2/4/10
Ba lần trốn khỏi bệnh viện vì không trả nổi viện phí, cả ba lần bà cõng con trên lưng bỏ chạy như điên dại thẳng một mạch về nhà. Để rồi khi con đau vì không có thuốc, bà gạt nước mắt chấp nhận mua từng sái thuốc phiện đen, mong kéo dài mạng sống cho con.

"Con ho ra máu mà vẫn phải cõng nó trốn viện"

Bà Ly (62 tuổi) sống trong một chiếc thuyền tạm bợ, ọp ẹp bên bãi giữa sông Hồng (Phúc Xá – Long Biên – Hà Nội) mênh mông với những khe rãnh chảy đen ngòm sặc mùi rác thải.

“Hồi ấy, khi bác sỹ kết luận đứa con trai út bị ung thư phổi, tôi như chết nửa đời người. Lấy đâu ra tiền mà lo cho con bây giờ? Thằng bé 17 tuổi trông gầy gò xanh xao, bé tí, tôi xấu hổ với bác sĩ mà khai rút tuổi đi là 12 tuổi".

Bà bảo, cũng không biết là mình phải trả bao nhiêu viện phí, nhưng cứ thấy bác sĩ kê đơn mua thuốc rồi tiêm 260 nghìn đồng/mũi tiêm là biết khả năng của mình không thể trả nổi. Ngày khám đầu cầm 400 nghìn đồng trong tay mà chỉ các khoản thử nước tiểu, thử máu, thử đờm… cũng khiến bà phát sốt khi số tiền phải trả quá nửa, huống hồ là viện phí một tuần. Đến khi thấy bác sĩ liên tục lên giục đóng tiền, không còn cách nào khác, bà đành nhắm mắt làm liều cõng con trốn viện.

Buông tay quệt vội dòng nước mắt đang lăn xuống má, bà kể: “Tôi không bao giờ quên hình ảnh hai mẹ con khốn khổ lấy hết can đảm bước đến cánh cổng bệnh viện chữa bệnh, nhưng khi bước chân ra khỏi nơi đó thì chạy như điên như dại".

Con thì ho đấm ngực thình thịch, vãi cả máu tươi, chạy một đoạn dài tôi phải cõng cháu. Chân cứ ríu hết vào nhau và tim thì đập thình thịch vì sợ hãi. Cứ cách một đoạn hai mẹ con lại ngồi nghỉ, mấy tiếng đồng hồ rồi cũng cõng được con về đến bãi sông Hồng. Lên đến thuyền, tôi chỉ biết nằm vật ra, mặt tái mét và run như cầy sấy. Cả tuần ấy không dám thò mặt lên bờ.

Cũng vì lí do đó mà bà Ly chẳng bao giờ dám đưa con quay trở lại bệnh viện cũ. Mỗi lần, bà lại cõng con đến một bệnh viện khác nhau, từ bệnh viện Xanh Pôn, Nhi Thụy Điển đến bệnh viện E... Nơi nào đến cấp cứu xong ở lại được một tuần là hai mẹ con bàn nhau trốn. Và chỉ khi nào con đau không chịu nổi, bà Ly mới cõng nó đến bệnh viện.
“Tôi chỉ có một mong muốn duy nhất là đưa được  xác con về, giời bắt phạt tôi thế nào tôi cũng chịu”
“Tôi chỉ có một mong muốn duy nhất là đưa được xác con về, trời bắt phạt tôi thế nào tôi cũng chịu”


Mái ấm che nắng, che mưa cho giấc ngủ bớt nhọc  nhằn của gia đình anh Quang, chị Ly nơi bãi giữa sông Hồng
Mái ấm che nắng, che mưa cho giấc ngủ bớt nhọc nhằn của gia đình anh Quang, chị Ly nơi bãi giữa sông Hồng

Thương con, kiếm ma túy thay thuốc chữa bệnh

Không có thuốc đầy đủ như trong bệnh viện, thuốc cầm chừng cũng dần hết, đứa con vật vã với những cơn đau, với những cơn ho dữ dội rồi xổ huyết. Nhìn con khổ sở vì bệnh, lòng chị như có ai xát muối.

Nghe người ta mách, chị mua sái thuốc phiện đen 30 nghìn đồng về cho con dùng bằng tiền bán chục bát đĩa sứ và chiếc quần âu người ta cho mà chưa dám dùng. Cũng từ đó, chị lao vào kiếm tiền không hề biết mệt mỏi. Từ nhặt rác, bán rau, dọn nhà, làm ôsin, cửu vạn… cứ có tiền là chị làm cốt để mua thuốc cho con.

Ác nghiệt thay, khi khỏe lại cũng là lúc con trai út của chị trở thành kẻ nghiện ma túy, rồi sinh ra trộm cướp và bị bắt giam tận Thanh Hóa. "Ngày con đi tôi cũng chẳng có tiền để cho con phòng thân. Kể cả lúc nó bị giam ở Thường Tín, bị ngất vì bệnh tái phát phải đi cấp cứu, biết mà không có tiền để xuống. Đến khi chuyển vào Thanh Hóa, bệnh nặng rồi chết, chúng tôi cũng không kịp được nhìn thấy mặt con".

Được biết, đứa con trai cả của bà Ly do từ bé đã lang thang khắp khu chợ Long Biên bới rác, làm cửu vạn nên nay cũng sinh nghiện ngập, hiện đang cai nghiện tại trung tâm. Chồng bà ngã bệnh, bị sốt rét mãn tính suốt ngày ốm đau dặt dẹo, chỉ biết nằm một chỗ, một tay bà phải chăm sóc, thuốc thang.

Hai vợ chồng bà Ly hàng ngày chạy chợ bán mớ rau, con cá. Tối về, quýnh quáng vơ vội bát cơm là xuôi thuyền đi thả lưới bắt con tôm, con tép. Hôm nào may mắn thì được mẻ đầy, kiếm dăm ba chục, không thì trắng tay mà đêm nào cũng phải lần mò.

"Đến 27/5 này là cái giỗ thứ 4 của con trai út rồi mà vẫn chưa mang được hài cốt về. Tiền đi lại, rồi tiền mua đất chôn cất cả chục triệu đồng, giết người cũng không đào đâu ra. Thế này thì nó chết mất xác mất thôi” - bà khóc. Tiếng khóc bị kìm nén chợt vỡ òa. Không biết đến bao giờ cái ước nguyện nhỏ nhoi của bà mới thành hiện thực?!

Hải Huyền - Bee.net.vn

Tags: ,

Ý kiến bạn đọc [ 0 ]


Ý kiến của bạn