Thâm nhập 'phố nháy' ở Quảng Bình

16/2/11

“Phố sung sướng”, “phố nháy”, “đường gái vẫy”... là những cách gọi đoạn đường Quốc lộ 1A từ chợ Mai đến chân dốc Sỏi (thôn Phú Thiết, xã Hưng Thủy, huyện Lệ Thủy, tỉnh Quảng Bình) suốt hơn 30 năm qua..

http://img.news.zing.vn/img/509/a509624.jpg

Thâm nhập "phố nháy"

Đêm khuya rét đậm, nhưng những quán nhỏ hai bên đoạn đường từ chợ Mai đến dốc Sỏi vẫn nhấp nháy ánh đèn mờ. Trước cửa, dăm ba phụ nữ ngồi tụm lại trên những chiếc ghế nhựa và những chiếc võng. Thấy xe hay người đàn ông nào đi qua, họ dùng đèn pin rọi ra đường, xoay xoay mấy vòng. Thành, anh bạn “thổ địa” đi cùng tôi nói tỉnh bơ: “Đó là ký hiệu chào mời của gái mại dâm. Ông đi một vòng cho biết”.

Chúng tôi vào một quán nhỏ đoạn phía dưới chân dốc Sỏi. “Quán này có mấy em trẻ xinh lắm, phục vụ lại tận tình, đặc biệt là em H.!” - Thành hào hứng. Một phụ nữ trung niên, khuôn mặt tô kẻ lòe loẹt ra đón. “Lâu rồi mới thấy bọn em ghé quán chị đó, cuối năm cuối tháng đi xả xui phải không? Mấy hôm ni trời lạnh, ế khách lắm em à!” - “má mì” thân mật.

Chưa đợi trả lời, bà chủ kéo chúng tôi vào nhà và hỏi thích “dùng” loại nào. Thành nhanh nhảu: “Như mọi hôm nhé!”. Trước đó, Thành đã nói cho tôi biết về giá cả “đi tàu nhanh”: 150.000 đồng/lượt, em trẻ đẹp thì 200 - 300 ngàn đồng.

Quán cà phê “nháy” có dịch vụ tươi mát

Sau khi ra giá, “má mì” đưa đến bốn cô gái bảo chúng tôi chọn, nếu không ưng ý thì đổi. Nhìn qua, các cô này chừng 22 - 25 tuổi, trang điểm rất đậm. Trời rét buốt nhưng các cô lại ăn mặc rất hở hang, chiếc áo mỏng trễ nửa ngực và chiếc quần short ngắn cũn cỡn. Tôi được cô gái có nhan sắc, nhìn hiền lành tên H. dẫn vào căn phòng nhỏ phía sau quán. Phòng kín mít, tối tăm và hôi hám. H. hỏi: “Anh mới đến đây lần đầu ạ? Em nhìn anh là lạ!”. Tôi gật đầu đưa 100.000 đồng bảo H.: “Bữa nay anh mệt, ngồi nói chuyện chơi thôi”.

Về đâu những phận "gái bán hoa"

H. buồn bã tâm sự với tôi: “Năm ni em 23 tuổi, quê ở Nghệ An, nhà nghèo nên em nghỉ học sớm vào Sài Gòn đi làm. Có lần vì cần tiền gấp để gửi ra quê cho bố chữa bệnh, em đã theo đứa bạn đi kiếm tiền bằng nghề ni. Dần thấy quen và kiếm được chút tiền nên làm đến nay đã được hai năm”.

Tôi hỏi: “Em định làm ở đây đến bao giờ?”. H. đắng giọng: “Em đi làm thế này, trong nhà và bạn bè ngoài quê không ai biết mô anh. Nhiều lúc thấy tủi nhục lắm! Mấy năm nay, em trốn không dám về nhà vì xấu hổ lắm”.

Không thực tin hoàn toàn những lời kể của H., nhưng quả thực tôi thấy xót xa vô cùng cho những người như cô. Không ít người như H. quả thực đã rơi vào chốn này vì hoàn cảnh gia đình, vì sự xô đẩy của cuộc đời.

H. không chỉ làm ở quán này mà còn “chạy sô” sang quán khác theo “luật” hoán đổi của các chủ chứa. Khi nhận tiền của khách, mỗi cô sẽ đưa cho chủ 20%.

Gái bán dâm ở đây thường là những cô gái ở các xã lân cận, các huyện miền núi ở các tỉnh đến. Phần lớn họ ở trọ tại các nhà dân gần đó, khi có khách thì được chủ gọi đến. Nơi hành nghề của họ rất đa dạng, có khi ngay tại quán hoặc những đồi cát, khu rừng thông phía sau.

Những người dân, cánh tài xế trong vùng cho biết “phố nháy” tồn tại gần 30 năm, giờ đã trở thành một “thương hiệu”, một “thiên đường” tình dục. Ngày trước, các quán bán dâm ở đây hoạt động khá công khai, chào mời khách ngay giữa ban ngày. Một thời gian sau do công an làm gắt, họ chuyển sang ban đêm. Công an huyện Lệ Thủy, Công an xã Hưng Thủy đã nhiều lần truy quét, nhưng tình trạng như cóc bỏ dĩa. Khi lực lượng chức năng kiểm tra quay lưng thì hoạt động mại dâm trở lại như thường.

Trời về khuya, mưa rả rít, gió quật lên liên hồi, rét thấu xương, chúng tôi lấy xe ra về lướt qua những ánh đèn leo lét, những tiếng mời tình tứ não lòng từ các cô gái đứng trước hàng quán hai bên đường.

Theo CA TP HCM

Tags: , ,

Ý kiến bạn đọc [ 0 ]


Ý kiến của bạn