Vòng quay

4/7/10

Chiều muộn về trên con phố nhỏ. Những giọt nắng cuối chiều vội len lỏi vào dòng người thưa thớt rồi dần tan biến. Vội vàng, tôi đạp chiếc xe 'cơn lốc màu da cam' của cậu bé hàng xóm phi ra chợ theo lời dặn qua loa của mẹ.

Lê Vân

Tay cầm 4.000 đồng vào cái buổi chiều nhá nhem, tôi đạp nhanh và tận hưởng những vòng quay lý thú. Lâu lắm rồi mới được đi xe đạp. Cuối ngày, bãi xe đã nghỉ, không chần chừ, tôi phi thẳng chú ngựa sắt da cam qua cánh cổng sau chợ một cách kiêu hãnh.

- Bán cho cháu 2.000 xả và ớt ạ.
- Cho vào một túi luôn nhé.
- Vâng. Nhưng có hơi ít không ạ? Bác thêm cho cháu ít nữa đi.
- 2.000 chỉ được thế thôi. Đủ đấy, không lo thiếu đâu.

Nhìn 2.000 còn lại, tôi quyết định lượn thêm một vòng để xem còn hàng cá biển nào. Biết đâu họ sẽ bán lỗ vốn một con cá cho chú mèo Mướp Hương của tôi!
- Bác ơi, còn cá cho mèo không ạ?
- Mua mấy con.
Nghĩ đến số tiền 2.000 đồng, tôi đáp:
- Một con thôi ạ.
- Mua gì được một con mà bán. Bác gái giọng ồm ồm trả lời chẳng buồn nhìn lên.

Bỗng chị hàng tôm bên cạnh cất tiếng chào khéo:
- Còn 4 con cá mèo , chị bán nốt 2.000.

Ôi, cuộc sống thật suôn sẻ và đáng yêu! Đang hí hửng buộc buộc treo treo 4 chú cá lên xe, bỗng có một giọng nữ gọi từ phía sau:
- Vân nnn. Có phải Vân không?

Giật mình quay lại, a thì ra là cô bạn hồi cấp hai, trên tay đang bế một bé trai cầm gói bim bim màu xanh.
- Thanh à? Ôi, em bé nào đây?
Cô bạn sốc đứa bé một cái, hồn nhiên nhìn tôi cười:
- Con tao đấy. Đang học ở đâu? Lâu lắm không gặp, có người yêu chưa?

Nhìn hai mẹ con đen nhẻm càng đen hơn trong cái góc chợ buổi chiều. Tôi trả lời buâng quơ: Ừm, học ngoài Hà Nội. Lấy chồng lúc nào mà con lớn nhanh thế? Cháu tên gì?
- Cháu tên Huy. Gớm, mấy năm rồi không gặp, thay đổi nhiều thế.

Tôi cười nhẹ ầm ừ cho qua chuyện. Nhìn bé Huy với gói bim bim màu xanh Mexico, tôi vuốt nhẹ lên má cháu rồi quay sang Thanh hỏi xã giao vài câu. Làn da đen nhẻm của Thanh vẫn thế. Nụ cười có phần nhọc nhằn khó hiểu ở cái tuổi 20. Huy lén nhìn tôi với miếng bim bim mân mê chảy nước trên tay tự lúc nào. Tôi hơi băn khoăn nhưng cũng chẳng biết mình đang nghĩ gì. Bỗng chị hàng tôm chen ngang:
- Em ơi, tôm một lạng hai này. 25.000, lấy cả nhé.
Cô bạn tôi chua chát trở lại:
- Mẹ... Lấy một lạng thôi. Bỏ bớt ra đi!

Cái chất chợ búa, chua ngoa chẳng làm tôi ngạc nhiên. Nhưng rõ ràng tôi đang chạnh lòng điều gì đó. Chào Thanh và bé Huy tôi tiếp tục những vòng quay xanh đỏ trở về nhà. Chỉ tiếc là tôi đã không mang đi nhiều hơn 4.000 đồng để có thể mua bim bim cho cu Huy. Chợ chiều lác đác vài ba người còn sót lại, cái ồn ã quen thuộc đã tắt hẳn tự bao giờ. Hình ảnh Thanh và Huy bé nhỏ trong góc tối xa dần sau mỗi vòng xe. Mùi ẩm ướt nhá nhem của buổi chợ cũng nhạt dần trong những cơn gió cuối ngày.

Ánh đèn neon lại lờ mờ hàng trăm bóng thiêu thân nhỏ bé. Chiều càng chập choạng. Tôi bỗng thấy mình thật nhí nhố trên chiếc xe đạp màu da cam ấy! Một thoáng hình ảnh về mẹ con Thanh. Cuộc sống và những vòng quay bất ngờ, những con người và số phận khác nhau. Tôi 20 - tôi thênh thang trên những vòng quay của riêng mình, những vòng quay vội vã, chênh vênh và kiêu hãnh.

Cảm ơn hai mẹ con Thanh và chiếc xe đạp da cam. Một chút cảm xúc dành cho Thanh và bé Huy. Một chút cảm xúc dành cho những vòng quay màu sắc. Và chút cảm xúc cho cuộc sống bé nhỏ này. Chiều bỗng êm ru.

Thành phố lên đèn chập choạng những bóng dài lênh khênh đang tấp nập trên con đưòng về nhà. Anh hàng bắp rang bơ vẫn ngọt ngào những tiếng rao nóng hổi, bác muối dưa cà còn nặng trĩu giọt mồ hôi. Những vòng quay quanh tôi vẫn hối hả, nô nức những bon chen thưòng nhật. Về nhà thôi, da cam ơi.

Tags: , ,

Ý kiến bạn đọc [ 0 ]


Ý kiến của bạn